Như cô Thái trong bài này. Cô là một biên tập viên tạp chí du lịch và hướng dẫn viên, sau bao nhiêu năm làm lụng tích luỹ, và đi khắp nơi, cô nhận ra một điều là “người già mà sống ở thành phố lớn là một cực hình, họ có thể không nhận ra nhưng đó thật sự là địa ngục”. Sự ô nhiễm về khói bụi, tiếng ồn, ánh sáng,….sẽ khiến cuộc đời họ ngắn lại. Quanh quẩn mấy chục mấy trăm mét vuông chẳng khác gì chim lồng cá chậu, tự dưng nhốt trong cái hộp bịt bùng, đi ra ngoài tí rồi vô lại cái hộp. Giàu thì mua cái lồng sơn son thiếp vàng (nói là biệt thự hay căn hộ cao cấp, thật ra đó là cái lồng, bịt bùng xi măng và mấy thanh sắt ngang dọc vì sợ người ta trèo vô ăn trộm). Bất động sản là hoạt động bán lồng, bán chuồng size lớn (5×20), nghe có vẻ chua chát nhưng thực tế chỉ có vậy thôi.
Và cô Thái đã thay đổi bằng cách đột phá, làm những điều lạ lùng, sửa 1 căn nhà cũ đã bỏ hoang trên núi thành nơi làm việc của bao nhiêu người, nơi lưu trú thú vị cho bao nhiêu người, trong đó có cô và cha mẹ, mở cửa ra là cây xanh và khí trời bao la (nhà cũ đã bỏ hoang trăm năm chứ cô không có phá rừng như các bạn tự suy diễn. Thật ra, chúng ta đang cất nhà trên miếng đất mà từng có cây xanh, nên cứ cất thêm 1 cái nhà thì bao nhiêu cây xanh sẽ biến mất, ở đô thị hay đâu cũng vậy). Các bạn đọc bài viết dưới đây, ẩn ý đằng sau nó là sự CÁ TÍNH cho người trẻ chứ không phải ĐƯA CHA MẸ LÊN NÚI. CÁ TÍNH là cái mà người trẻ nào sở hữu nó, sẽ thú vị vô cùng.
Có bao nhiêu bạn có thể có thế DÁM có ý nghĩ bỏ phố lên rừng như thế này? Và bao nhiêu bạn DÁM làm?
Khi đọc 1 bài về ĐI, hoặc 1 thông tin về LÀM, thấy rất nhiều comment là SẼ, NHẤT ĐỊNH SẼ ĐI CHỖ ĐÓ, NHẤT ĐỊNH SẼ LÀM VIỆC ĐÓ. Nhưng mấy năm nhìn lại, thấy ai cũng như cũ. Những giấc mơ xưa chỉ là giấc mơ, nói cho vui vậy thôi chứ KHÔNG LÀM ĐƯỢC vì SỢ CHẾT, SỢ MẤT, SỢ NGHÈO, SỢ CỰC, SỢ BUỒN, SỢ NGƯỜI TA NÓI, SỢ X, SỢ Y….. Lâu thật lâu mới có 1 người trẻ dám khác. Thường là cá tính sẽ đi kèm với tài năng, làm ra tiền nhiều từ tài năng đó, đầu óc thông tuệ, hiểu sâu được nhiều thứ thuộc nhân sinh và vũ trụ.
Không rõ lý do sao mà người cá tính và chịu chơi trong thiên hạ lại ít ỏi đến vậy? Quay trở lại chuyện cá tính, bạn nào có tư chất thông minh, hiểu được điều phức tạp và sâu sắc, đọc sách mà thích thú vì hiểu (nên mê đọc sách), rồi đi du lịch mà sướng (vì yêu cảnh thiên nhiên, hiểu văn hoá), rồi có khả năng kiếm được tiền nhiều (từ năng lực của mình) thì CHỌN CÁ TÍNH cũng hay, không quan tâm người ta nói gì về mình là yếu tố đầu tiên. Cứ không phạm pháp là chẳng sợ. Cũng không nên quan tâm người khác nói gì, họ nói gì kệ họ, mình còn nghe là do còn rảnh.
Phong tục tập quán của 1 xã hội chỉ là cách cộng đồng đó quy định lâu mà thành, có khi 100 năm sau sẽ khác.
P/S: Bài không dành cho đám đông đọc, vì sẽ thấy không đúng, không hợp lý, rồi tự tìm lý do x, y để giải thích cái tầm thường, giống nhau của mình. Không phải có tiền mới sống cá tính được, cá tính là 1 sự chọn lựa.
Ăn trưa cùng Tony
Cô gái xây nhà trên núi đưa cha mẹ lên sống ẩn dật
Thái Thái, hơn 30 tuổi, sống ở thành phố Trùng Khánh, vốn là biên tập viên tạp chí du lịch, nhưng 3 năm trước cô bỏ việc lên núi sống và đưa cha mẹ đi cùng. “Tôi muốn tìm một nơi yên tĩnh để cho bố mẹ những ngày cuối đời vui vẻ”, cô nói.
Năm 2016, Thái Thái đi đến nhiều ngọn núi ở Trùng Khánh tìm nơi sống lý tưởng. Sau nửa năm, cô tìm thấy “thiên đường” nằm trên ngọn núi Hufeng.
Ngọn núi này một có ngôi đền từ thời Bắc Tống. Trong thung lũng cạnh đó có một ngôi nhà đổ nát, Thái Thái đã thuê lại nơi này và biến thành homestay.
Nơi đây có hai hồ nước trong xanh và thảm thực vật dày, từ trên cao, hồ phát sáng như hai viên đá quý.
Từ thành phố về đây chỉ khoảng 30 phút lái xe, nhưng để lên được nhà, Thái Thái phải đi bộ qua con đường núi khá dốc, dài khoảng 500 m, có lịch sử hơn 100 năm.
Để bảo tồn sự nguyên vẹn của nơi đây, trong 3 năm, họ đã vận chuyển vật liệu xây dựng bằng sức người, đầu tư vào đó hơn 5 triệu tệ (hơn 16 tỷ đồng), từ tiền của bố mẹ, tiền của Thái Thái, vay mượn và thế chấp căn nhà ở thành phố.
Các bức tường đổ nát còn sót lại trở thành một phần của homestay. Căn nhà có tổng diện tích hơn 800 m2, gần chục phòng và căn nào cũng chan hoà thiên nhiên.
Thay vì sàn gỗ, Thái Thái đã làm bằng kính để mang mây trời, cây cối vào mọi ngóc ngách trong ngôi nhà. Các phòng cũng sử dụng nhiều vật dụng từ gỗ, tre trúc.
Nơi yêu thích của Thái Thái nằm trên ban công tầng ba, bởi vì từ đó có thể nhìn thấy ngôi đền cổ, dãy núi xa nhất, cũng như thấy hai cái hồ.
Thái Thái và cha mẹ sống bán ẩn dật, chồng cô vẫn làm việc bên ngoài và về nhà vào ngày nghỉ. Thường mỗi lúc lên, xuống núi, gia đình sẽ nhặt rác.
Thái Thái cho biết, ban đầu cha mẹ cô phản đối con gái bỏ việc nhưng khi thấy con vất vả, họ không thể chịu đựng nổi mà ủng hộ con. Bây giờ cha mẹ cô lại tận hưởng cuộc sống nơi đây, ngoài trồng rau, họ còn câu cá, hái trái cây trong vườn cho khách. “Miễn là tôi thích, cha mẹ sẽ cố gắng giúp tôi đạt được ước muốn của mình. Có lẽ đây là tình yêu không vị kỷ mà cha mẹ dành cho con cái”, cô nói.